HOÀI

 HOÀI

Tôi thầm biết ơn ba mẹ đã cho tôi được đi học, được sống một thời thần tiên sau cánh cổng trường. Lớn lên tôi lại được có thêm những ngôi trường đẹp khác nữa trong đời. Những ngôi trường đã đi qua thật bình yên và để lại không biết bao nhiêu kỷ niệm tuyệt vời của một thời áo trắng. Trưởng thành hơn tôi lại có duyên đến trường ... làm cô giáo! Nhưng với tôi không kỷ niệm nào đẹp bằng kỷ niệm tuổi học trò. Không ngôi trường nào đẹp hơn ngôi trường mang tên Nữ Trung Học Hội-An. Nơi nuôi dưỡng một trời xanh như ngọc và ngọt ngào tuổi thơ của tôi - Trường NTH HA. Năm nay mái ấm của chúng tôi chuẩn bị kỷ niệm tròn bốn mươi năm tuổi. Bốn mươi năm mà như vừa mới! Hình ảnh thầy cô bạn bè dấu yêu cứ như một cuốn phim quay thật chậm lần lượt hiện ra trước mắt mỗi dịp tôi trở về. 
Thong dong thả bộ, tôi thường nghe thấy những cung bậc kỳ diệu của những năm tháng xưa đang thì thầm ríu rít bên tai. Vẫn con đường thân quen, vẫn ngôi trường xưa nhưng tất cả đều đã thay đổi. Mỗi bận về thăm nhà, tôi thường đi lại trên con đường này - con-đường-học-trò. Tôi như nghe được tiếng guốc mộc năm nào, tiếng nói cười hồn nhiên của chúng tôi. Lời thầy cô ấm áp vẫn âm vọng sau cánh cổng trường. Ngôi trường với hai dãy lầu từng lung linh màu áo trắng nữ sinh của lớp lớp đàn chị đàn em chúng tôi nay mờ phai rêu phủ. Trường Chi Nhánh NTH tọa lạc trên đường Trần hưng Đạo trước Tòa Thị Chính cũ bây giờ là ... Trường dạy Nghề Trung Tâm Bồi Dưỡng Thường Xuyên của thành phố. Tôi tần ngần tựa hành lang, nhìn qua cửa sổ. 

... Lớp học vỡ ra khi thầy Hồ Sĩ Thứ đưa xấp bài tập cho lớp trưởng Minh Châu. Thay vì gọi tên các bạn, lớp trưởng đã tinh nghịch gọi tên ba hoặc mẹ của từng đứa tôi để phát bài. Thầy Thứ nhìn Châu ngạc nhiên hỏi: "Mi gọi tên đứa mô lạ rứa Châu?“ rồi bất chợt thầy nhứ nhứ cây thước: “cái con nhỏ ni ...” Châu nhanh nhẹn vừa tránh được cây thước của thầy vừa tiếp tục đọc to giọng tinh nghịch : “Trần thị ...” Hòang xụ mặt xuống đưa tay nhận bài ... Ái Ngọc dấm dẵng dọa nạt nhưng miệng cười toe: Đừng hòng! Chút nữa mi có gọi ta bằng “Má” ta cũng không cho mi cốc dầm, ổi dầm muối ớt...
Giờ việt văn của thầy Tường, cả lớp nhao nhao: Thầy Tường giảng Kiều như thể Kiều là người yêu của thầy mi nợ! Tau lại thấy khác. Có lẽ thầy "giận" ND như tau giận ... mi rứa đó. Bọn chúng tôi tranh nhau xướng họa, tranh nhau cười nói. Cứ thế ... lớp ồn! Như chợ vỡ.... Trời ạ! Xôn xao hơn đêm ba mươi lại là lớp12c. Thầy Vân, thầy Lạc luôn lắc đầu than thở: “tau sợ cho tui bay luôn! " ... Các em có im lặng cho tôi dạy không thì nói?... Cả bọn nhìn nhau hối hận ngồi im vòng tay trên bàn. Hiền thục nết na như Lan trong Hồn Bướm Mơ Tiên. Thầy mỉm cười nhìn chúng tôi độ lượng. 
Sân trường rộn ràng áo trắng từ các cửa lớp. BGK nhà trường đang theo dõi các tiết mục của các khối lớp. Chúng tôi: “Những-Người-Không-Chịu-Chết” của Vũ Khắc Khoan đang làm sân khấu nóng lên. Tôi (vai Thu) nói với Vũ Loan (vai Sơn): “Sơn ơi! em đã nghe anh gọi. Chúng ta sẽ không bao giờ chết. Em sẽ nhắm mắt để đêm mãi còn dài, mặt trời không có thực. Em sẽ đứng ở đây, như thế này ... chờ đợi bài ca của anh ... Sức mạnh của cánh tay, máu của tim và lửa của tình yêu.” Vũ Loan và tôi say sưa tung hứng bên cạnh Thái Minh Nguyệt, La Xão Mỹ những”bức tượng sống” - đẹp tuyệt vời của đêm diễn. Đêm ấy lớp 12c của thầy HST rung lên bởi tiếng vỗ tay bắp rang của cả trường! Tôi không nhớ mình đã “mít ướt” như thế nào trong vòng tay của thầy cô, bạn bè. Loan ôm tôi-không ngờ-nước mắt như mưa. (Loan ơi giờ này bạn ở đâu? Đã tròn 40 năm ta chưa hề có tin gì của bạn!). Đêm ấy, BGK trao giải nhất cho tiết mục kịch của lớp. Minh Châu ngẩn người rưng rưng nói chẳng nên lời. Ngày ra trường nhòe đi trong mắt chúng tôi. Lớp 12c trôi đi trong ấm nồng tình thân. Đêm ra trường, nữ sinh NTH Hội An ngập tràn những giọt nước mắt trong như pha lê.

Cổng trường mở toang. Con đường quen thuộc Trần Hưng Đạo trở mình triều mến nhìn tôi. Phố đã bắt đầu cho một ngày mới. Nhưng vẫn bí mật với tôi mãi đến tận hôm nay, những gương mặt, những bước chân - những cái đuôi cần mẫn ấy - đã bám theo tôi từ nhà đến trường và ngược lại. Sử Hồng - cô bạn thân - thường kể dài ngoằn tên những cái đuôi ấy cho tôi nghe. (Thật khó tin nếu tôi nói rằng mình không hề biết mặt ”họ”. Bởi đơn giản ngày ấy có bao giờ tôi dám nhìn vào mặt ai!!! Ôi! Bây giờ nhớ lại, tôi thầm cười mình nhút nhát... Thật “uổng của”! quá đi mất!!! ) Với tôi lúc đó chỉ một hay nhiều cái đuôi đi theo cũng thế thôi. Câu hát: “Ng ba Sanh má đỏ môi hồng ..." thường xuyên vang lên ở góc phố góc đường hằng ngày tôi ôm cặp đi học. Những câu thề độc: “a y e... Anh thề hộc máu luôn!... Anh thề...” Những câu nói nhanh nói vội sau lưng tôi (lúc đó chỉ suýt làm tôi bật khóc vì xấu hổ và vì sợ...) rồi ù té chạy. Trước mắt tôi những góc phố, góc đường dẫn về nhà tôi còn đó bóng dáng “Những-Nguyên-Sa” lãng đãng. Còn đó vẹn nguyện một thời hồn nhiên trong sáng thơ mộng của tôi, của lũ chúng tôi. Hãy cho tôi cảm ơn tất cả dù đã thật muộn màng! MỐI-TÌNH-HỘI-AN của tôi ơi! Có thể nào quên???
Bốn mươi năm, bọn mình nhìn nhau rưng rưng đầu bạc. Có đứa còn, đứa mất, đứa ngậm ngùi ly hương. Bốn mươi năm đủ để tàn một kiếp người. Bốn mươi năm đủ để ai hoài dâu bể, thừa mứa những đắng lòng khi ngoãnh lại trường xưa mà nuối tiếc một thời thơ trẻ đẹp tựa bài thơ. Bốn mươi năm đủ để mong chờ một ngày hạnh ngộ! 
Mùa xuân năm nay đến trễ tràng. Những bông hoa tigon lấm tấm những hạt mưa càng làm màu tường rêu thêm dịu dàng. Con đường Trần Hưng Đạo đã và đang chờ đợi từng phút giây lắng nghe tiếng guốc-mộc-của-Em và của ngày-xưa.


Lê Bich Nga 
(Cựu h/s Nữ Trung Học Hội An)

Comments