Chờ Má!

 Chờ Má!

Hồi còn nhỏ xung quanh nơi tôi sinh ra và lớn lên đa phần người ta gọi mẹ là má. Nhưng mẹ me mạ má hay u cũng đều là mẹ tuỳ từng gia đình gốc là người vùng miền nào thôi.

Thế nhưng hồi nhỏ tôi lại thấy lạ khi thỉnh thoảng có mấy đứa bạn mình gọi má nó là mẹ, có đứa kêu mạ, lúc đó bỗng dưng tôi lại ước ao được kêu má mình như nó, kêu mẹ thử làm sao. Nghĩ là làm, tôi chạy về nhà để gặp má mà thực hành cái ý nghĩ của mình ngay. Nhưng nhằm lúc má tôi đi chợ không có nhà. Tôi ra trước thềm nhà ngồi ngóng trông, trong khi chờ đợi tôi lẫm nhẫm mẹ mẹ mẹ thử nó ra làm sao. À, thì ra tiếng mẹ nó cũng ngọt ngào, ấm áp lắm luôn.

Chờ mãi má tôi cũng về, thấy má tôi đàng xa là tôi đã chạy ào ra đón, thường những lần chờ má là chỉ muốn dòm vào giỏ coi có bánh trái gì ăn được không, nhưng lần này thì tiếng mẹ nó cứ thôi thúc trong tôi, nhưng khi đến gần tôi ấp a ấp úng rồi mặt tôi đỏ bừng lên không gọi được tiếng mẹ thành lời.

Rồi từ đó tôi ấp ủ tiếng gọi mẹ trong tim hoặc viết lên trang giấy để cảm nhận tiếng mẹ tràn đầy yêu thương ngọt ngào và ấm áp là đặc trưng tiếng chung của những con người trên dải đất Việt Nam hình chữ S.

Có một lần má tôi đi Sài Gòn một thời gian hơi lâu vì lo đám cưới cho anh tôi.
Trước thềm nhà, tôi ngồi chờ mong mỗi khi chiều về, đến mặt trời gác bóng, khuất dần sau cái nóc Chùa Cầu mà chẳng thấy má đâu.
Tôi ngồi chà lết hết thềm nhà tôi sang dần thềm nhà hàng xóm... Buồn ơi là buồn!

Dĩ nhiên ngày má về tôi vui mừng, sung sướng biết bao nhiêu. Mặt trời dường như không còn ngã về tây. Mấy cái thềm nhà trước cửa chắc cũng nhớ mong tôi như những ngày tôi mong má vậy.

Thời gian thoi đưa, tôi đã lớn đã rời khỏi vòng tay má. Sống nơi xa xôi, tình mẹ con bị ngăn cách bởi đại dương, thương nhớ, mong chờ càng mãnh liệt hơn.
Ngày cuối cùng của má trên dương thế, người chờ tôi về mòn mỏi. Thật may mắn cuối cùng tôi cũng gặp được má lần cuối khi má không còn nói được chỉ thấy hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má má tôi mà lòng tôi đau xót vô cùng. Thế rồi khuya hôm đó má ra đi vĩnh viễn.

Tôi thương má quá!! Tôi hiểu được sự mong chờ một người nó khó chịu như thế nào... Nhưng cuộc đời mà, biết làm sao, đành phải học hai chữ kiên nhẫn vậy, vì chúng ta còn sống thì còn phải chờ, mặc dù chẳng ai ưa.

TTH
Tháng 5.2021
Kỷ niệm ngày Mẹ thế giới.

Comments