Posts

Đường Qua Ngôn Ngữ Cuối Cùng (Bùi Giáng Và Di Cảo Để Lại Lê Gia Trang) Những ngày yên nghỉ thênh thênh Lê gia trang ấy nghĩa tình xiết bao Cỏ cây hồ cá thì thào Mai sau tâm sự chốn nào nơi đây Xa trời gần đất tuổi này Tao phùng đầm ấm những ngày tương giao... Hẳn nhiều người nhận ra giọng Bùi Giáng trong bài thơ này. Bài thơ được viết năm 1991, tên của nó là “Những ngày yên nghỉ Lê gia trang”, bên cạnh bài thơ tác giả chua thêm dòng chữ: “Tôi về chỗ tôi đã ra đi. Ở đó có một bầu trời xanh”. Câu viết gợi nhớ đến Hoàng tử bé – cuốn sách mà Bùi Giáng dịch xuất thần từ Saint Exupery.  Lê gia trang- nghĩa là nhà vườn của một người họ Lê. Văn phong đặc trưng của Bùi Giáng là sự pha trộn tài tình ngôn ngữ bác học với khẩu ngữ dân gian, từ Hán Việt với tiếng lóng, với thuật ngữ triết học và kinh Phật, với cả những từ...không được thanh tao mấy. Nhiều người cứ ngỡ ông đùa hay điên khi chuồn chuồn châu chấu trong cảm thức ngôn ngữ của ông cũng quan trọng ngang với mọi dạ...
Image
Bùi Giáng  Tranh  Đinh Cường
Bông Hồng Cài Áo Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký:  Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi ! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến : ...
NHÌN THOÁNG ĐỜI TÌNH thời mới biết lén nhìn con gái thấy em nào cũng đẹp như tiên lòng lạ quá gặp ai cũng nhớ cũng ước mơ, dệt mộng quàng xiên may chỉ có vài ngày một chị hay một em làm nũng trong đầu kẻ đến trước bị người sau lấn đất cả hàng dài kiều nữ nối lưng nhau thời buổi ấy, mê người vì khuôn mặt có cặp môi đôi mắt khiến tôi run mũi và má cũng làm tăng hồng diện kéo thân đi lững thững đo đường mê dữ vậy nhưng không tìm cách lân la gần hay bạo dạn làm quen cũng chẳng cần làm cái đuôi ngớ ngẩn dễ hiểu thôi, tôi vô địch cù lần! ngẫm chính xác, hình như tôi sợ mặc cảm nghèo, không được bô trai sức học giỏi bỗng bất ngờ đứt thắng chia thời gian cho hoa ổi, hoa lài rồi lãnh tiếp một màn trí mạng: tập làm thơ, tập đóng kịch thất tình tim chưa rõ yêu ai đà lính quýnh tìm chữ phơi câu cho thật hữu tình thế mà lạ, tình bỗng giàu từ đó những thăng hoa tưởng tượng ấm thịt da đến chính tôi gạt mình còn không biết tin vu vơ, tự mãn rất đào hoa tình vắt vai...
ÔNG ĐỒ Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài Hoa tay thảo những nét Như phượng múa rồng bay Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết nay đâu? Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài đường mưa bụi bay Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ VŨ ĐÌNH LIÊN
EM ĐI GÓP NHẶT Em đi góp nhặt vùng thương nhớ Góp màu tím nhạt dấu trong thơ Góp trong ánh mắt tình thôn dã Góp lại đời em một giấc mơ Em đi gom góp chút mưa chiều Gom đường phố cũ cảnh đìu hiu Gom hoa cúc nở bên hàng dậu Thoáng chút hương bay tiếng sáo diều Em đi góp nhặt vùng thơ ấu Góp chút bâng khuâng, chút tuổi vàng Góp mảnh trời xanh đôi mắt biếc Để lại cho ai thoáng ngỡ ngàng Em đi góp nhặt mùa xao xuyến Góp chữ tình yêu tiếng vỡ lòng Kỉ niệm vun đầy trang lưu bút Một thoáng trời xanh đôi mắt trong Em đi góp nhặt thời niên thiếu Gom cành thương nhớ, lá sầu đau Góp bước chân đi đầy lá rụng Trên đường hoa nắng nở muôn màu Em đi góp nhặt thơ màu tím Nhớ bé năm xưa mắt thẹn thùng Nhớ thuở hồn nhiên chân sáo nhỏ Tuổi hồng êm ái bước tung tăng Em đi góp nhặt mùa hoa phượng Góp lại trong em được những gì Hạ vắng sân trường mưa lấm láp Đêm dài thức trắng ngập bài thi Em đi góp nhặt thời con gái E ấp băn khoăn cổng đợi chờ Để trong khờ khạo ngây th...